Từ nia mít của ngoại đến sàn BĐS nhà phố lõi trung tâm Sài Gòn

Thấm thoắt đã được chín năm, nhớ lại cái hồi chập chững bước vào nghề với một trái tim nóng hổi, sải cánh tung bay giữa chốn Sài Thành đô thị. Lòng vẫn hoài nhớ mãi người thầy đầu tiên vẽ đường chỉ lối cho nó đến với cái nghề bán hàng này.

Thấm thoắt đã được chín năm, nhớ lại cái hồi chập chững bước vào nghề với một trái tim nóng hổi, sải cánh tung bay giữa chốn Sài Thành đô thị. Lòng vẫn hoài nhớ mãi người thầy đầu tiên vẽ đường chỉ lối cho nó đến với cái nghề bán hàng này.
 

TỪ NIA MÍT CỦA NGOẠI ĐẾN SÀN BĐS NHÀ PHỐ LÕI TRUNG TÂM SÀI GÒN

 

Từ dạo thằng nhỏ bạn biết chuyện tôi chuyển sang làm Bất Động Sản, nó hay trêu: "Ráng bán vài trăm căn, rồi viết tự truyện cuộc đời "Từ bán mít đến bán nhà" cho nó hoành tá tràng mi nạ! Ka ka".

 

Bén duyên qua nghề môi giới Bất động sản, hồi đó không biết mình sẽ đi được bao xa. Thấm thoắt đã được chín năm, nhớ lại cái hồi chập chững bước vào nghề với một trái tim nóng hổi, sải cánh tung bay giữa chốn Sài Thành đô thị. Lòng vẫn hoài nhớ mãi người thầy đầu tiên vẽ đường chỉ lối cho nó đến với cái nghề bán hàng này.

 

 

Cháu Bà Hương không phải dạng vừa đâu. Lần đầu tiên tôi đi bán hàng, là lúc tôi học lớp ba. Nhà ngoại tôi bên chợ, Ngoại có mở một sạp bán tạp hóa nho nhỏ. Hồi đó tôi toàn mò xuống, ở luôn nhà Ngoại không chịu về. Một lần, Ngoại hái trong vườn được một trái mít ngon, hai bà cháu thì ăn không hết. Ngoại bèn bổ thành từng miếng vuông vức, đặt ngay ngắn trên cái nia nhỏ, rồi bảo tôi bê cái nia mít đi khắp chợ bán, miếng nhỏ 500đ, miếng vừa 1000đ, miếng to 2000đ. Tôi lắc đầu nguây nguẩy:

 

- Ẹc! Con sợ lắm ngoại, nhỡ người ta không mua thì răng? Dị dị sao đó!

 

- Ai làm gì mi mà sợ, người ta không mua thì bưng về. Cháu Bà Hương mà sợ dị!

 

Thế là tôi nghe lời Ngoại, lóc nhóc bê nia mít ra ngoài chợ. Nhưng mà vừa bước ra khỏi cổng, tự dưng nỗi sợ hãi lại ùa tới, tôi sợ bị người ta từ chối, tôi sợ vì không biết mình phải nói gì, tôi sợ vì mấy người bán hàng đều là người lớn, ai mà mua đồ của con nít, thế là tôi quay đầu trở vô.

 

- Con sợ lắm Ngoại! *mặt nhăn nhó*

 

- Cháu Bà Hương không có sợ nghe con. Bán được miếng mô thì bán, không bán được thì cầm về cho má mi ăn. * ngoại nhai trầu tóm tém*

 

- Dạ! Con biết rồi! Không được thì thôi đó nghen!

 

“Lần này phải quyết tâm bán thử mới được!” Tôi tự nhủ thế, rồi lấy động lực tiến ra chợ. Sau lưng nghe giọng bà Ngoại với theo “Qua mấy hàng bán thịt trước nghe con!”

 

Tôi nghe lời Ngoại, tới hàng bán thịt heo của cô Tiếng trước:

 

- Cô Tiếng ơi, bà Ngoại con biểu con đi bán mít, cô Tiếng mua giùm con được không?

 

- Chu choa! Cháu Bà Hương giỏi quá, chừng này tuổi mà biết đi bán hàng rồi, sau này làm dâu cô nghe con! Đưa đây cô lựa một miếng, mít ngon quá he!

 

- Con cảm ơn cô Tiếng!

 

 

- Tôi ngượng chín cả mặt, nhanh nhẩu đưa nia mít cho cổ xem, một cảm giác hoan hỉ bộc phát khiến cả người tôi sướng điên.

 

- Miếng này bao nhiêu con?

 

- Dạ hai ngàn ạ!

 

- Hai ngàn hay hai nghìn? Cô vừa trêu, vừa đưa tiền cho tôi

 

- Nghìn hay ngàn gì cũng được hết ạ! Cám ơn cô.

 

“Chiến thắng” đầu tiên đánh bay mọi sợ hãi, vẫn giữ nụ cười toe toét trên môi, ghé hàng thịt bò của cô Mai, tôi dạn dĩ vào thẳng vấn đề:

 

- Cô Mai ơi! Cô mua giùm con miếng mít với ạ! Mít ngoại mới hái ngon lắm cô!

 

- Cháu Bà Hương hả con? Học lớp mấy rồi?

 

- Dạ lớp 3 rồi cô!

 

- Mới lớp 3 mà biết đi bán mít rồi hả con? Mít ngon thiệt hông?

 

- Dạ thiệt! Cô Tiếng mới mua, khen ngon quá chừng.

 

- Lanh quá hỉ, để cho cô miếng ni.

 

- Dạ miếng đó nghìn rưỡi ạ!

 

- Lớn lên về làm con dâu cô nghen!

 

- He he, con cảm ơn cô!

 

Cứ thế từ quầy thịt qua sạp tạp hóa, tới hàng rau. Đi một vòng, ai cũng vui vẻ mua ủng hộ tôi. Cầm cái nia rỗng, tôi lao đầu chạy về nhà ngoại.

 

- Ngoại ơi! Con bán hết trơn rồi nè! Miếng vừa vừa con bán được nghìn rưỡi luôn. Ai cũng khen con giỏi hết Ngoại. Cô Tiếng với cô Mai còn bảo con sau này lớn lên về làm dâu hai cổ nữa. Ha ha! - Tôi nói liếu cả lưỡi, khoái chí cười thành tiếng.

 

- Giỏi rứa bây! Bán được nhiêu tiền?

 

- Để con đếm lại,…chín ngàn rưỡi Ngoại!

 

- Ừa! Cho mi hết đó, ưng bỏ heo đất không, Ngoại cho một con?

 

- Dạ ưng! Con lấy con màu đỏ nghen Ngoại!

 

- Ừ! Nhét tiền vô đi! Lấy luôn thùng tiền lại để Ngoại đếm sáng giờ bán được bao nhiêu rồi!

 

- Dạ!

 

Và thế là một già, một trẻ chuyên chú vào công việc đếm tiền của mình. Ngoài chợ tấp nập người mua mua bán bán. Nắng vàng! Chợ quê một góc chợt ùa về!

Nhà Đất Phù Hợp

© 2024. Bản quyền thuộc về SgHouse

Thiết kế website bởi Rocker